KHO THƯ VIỆN 🔎

Dai ta khong biet dua le luu le luu

➤  Gửi thông báo lỗi    ⚠️ Báo cáo tài liệu vi phạm

Loại tài liệu:     PDF
Số trang:         95 Trang
Tài liệu:           ✅  ĐÃ ĐƯỢC PHÊ DUYỆT
 













Nội dung chi tiết: Dai ta khong biet dua le luu le luu

Dai ta khong biet dua le luu le luu

Lê LựuĐại tá không biết đùa chương 1Anh tự nghĩ mình không có tội. Nhưng tiếng kêu của người lính trẻ. còn rất trẻ thì không buông tha anh. ít ra, anh

Dai ta khong biet dua le luu le luuh cũng cạm thấy thế trên đoạn đường khoảng trăm rưởi hay hai tràm km gì đấy tù' chỗ bị phục kích cho đến khi ngồi vật xuống dưới gốc cây hoa giấy tron

g viện quân y.Suốt quãng đường không rõ dài ngắn, không để ý đến những cú xe “khục” xuống “ổ trâu” đầu nhao ra khỏi khoang ca-bin đã vỡ, anh chì nghe Dai ta khong biet dua le luu le luu

tiếng kêu cứu 0...0 ờ trong đầu mình, tiếng quát lạnh ờ gáy vả một bãi nước miếng nhổ vào mạt, bất giác anh đưa tay chùi vao má, bàn tay anh ướt nhây

Dai ta khong biet dua le luu le luu

nhớt. Cho đến khi của đầu tóc, cả mặt, và khắp người thấm đẫm nước, bụi đường ùa vào như một lớp vỏ cứng đờ hai mi mắt và sàn sạn ở miệng, anh vẫn còn

Lê LựuĐại tá không biết đùa chương 1Anh tự nghĩ mình không có tội. Nhưng tiếng kêu của người lính trẻ. còn rất trẻ thì không buông tha anh. ít ra, anh

Dai ta khong biet dua le luu le luumặt anh, trước cửa phòng cấp cứu. Anh tỉnh lại. Đại tá, người cha của chiến sĩ trẻ lầm lầm đứng trước mặt. Hơn nừa tháng, tiễn anh ở sân bay hai bàn t

ay ông siết vảo nhau gio’ lên trước mặt mình quát vui vè trong tiếng động CO’ ầm ầm của chiếc trực thăng đang tự nâng mình rời khói rnặt đất. Tôi chờ Dai ta khong biet dua le luu le luu

những nhận xét mới mẻ cua anh ve cuộc chiến đấu này. Nhất định gặp lại. Cả hai khuôn mặt lúc ấy đều cười lưu luyến. Bây giờ thì hai làn môi ông run ru

Dai ta khong biet dua le luu le luu

n, mặt xám lại, hơi cúi, hai tay chắp sau lựng. Từ lúc đến trước mặt anh, ông vẫn đứng nguyên một chỗ, rồi trầm ngâm buông một câu khiến người nghe tư

Lê LựuĐại tá không biết đùa chương 1Anh tự nghĩ mình không có tội. Nhưng tiếng kêu của người lính trẻ. còn rất trẻ thì không buông tha anh. ít ra, anh

Dai ta khong biet dua le luu le luuviệc cỏn con cũng biến thành triết lý lớn lao, lần này giọng hơi lạc, chìm dần xuống, ông quay ngoắt đi. Rồi đột ngột ông quay lại hỏi dồn dập, không

cho anh kịp trâ lời.Anh bình tĩnh để tôi kể lại. Vâng! Nó ngồi ờ chòm cây thốt nốt, tựa lưng vào một gốc cây, tay nó còng vào tay người lính trẻ khác Dai ta khong biet dua le luu le luu

nhưnó hoặc trè hơn, không thế đoán được tuối người chết. Cậu ấy nằm ngửa, hai tay ríu vào tay con anh, gio lên cho vừa tầm tay con anh lúc nó ngã ngồi

Dai ta khong biet dua le luu le luu

như kiểu người ngồi nghi để thở. Vì thằng sống còng tay với thằng chết, tôi không làm sao mở nồi cái khóa còng số tám, dù cháu cứ rối rít van lạy tôi

Lê LựuĐại tá không biết đùa chương 1Anh tự nghĩ mình không có tội. Nhưng tiếng kêu của người lính trẻ. còn rất trẻ thì không buông tha anh. ít ra, anh

Dai ta khong biet dua le luu le luunhà báo ờ lại, tôi chạy đây” thì cỏ lẽ tôi không thể nào nâng nồi người chết đè lên mình đê bò dậy. Vâng! Lúc tôi vùng dặy và lao như một mũi tên tới

mặt đường, thì chiếc ô tô tải đã bắt đầu vào số để vượt ra khỏi ồ phục kích.Không cần biết chuyện ấy, đại tá gằm lên: Có ai cứu nó không?Tại sao lại c Dai ta khong biet dua le luu le luu

ó thể nồi giận một cách vô lý như vậy. Từ lúc bám vào thành nhảy lên thùng xe, rồi đột ngột xe dừng, người lái xe bảo tôi xuống ngồi ờ cabin, cỏ lẽ để

Dai ta khong biet dua le luu le luu

anh ta đỡ sợ, rồi cho xe lao đi thục mạng, làm sao tôi có thể biết điều anh cần biết.Dưới áng sáng xanh lét của ngọn đèn cao áp, nhà báo nhìn hai làn

Lê LựuĐại tá không biết đùa chương 1Anh tự nghĩ mình không có tội. Nhưng tiếng kêu của người lính trẻ. còn rất trẻ thì không buông tha anh. ít ra, anh

Dai ta khong biet dua le luu le luu sư đoàn chỉ huy. Thực ra cũng là chỉ huy “ghép”. Mọi sự quyết định số phận của toan chiếc xe vằn do người lái xử lý theo nhiệm vụ và kinh nghiệm của

anh ta. Xe yận tải do bộ chỉ huy quân sự tỉnh T. hợp đồng với công ty vận tải. tồ chức mười đầu xe thành một đại đội do trợ lý xăng dầu của ban hậu cằ Dai ta khong biet dua le luu le luu

n chỉ huy, tăng cường cho mặt trận khoảng cuối chiến dịch, nghĩa là mới chạy được hai chuyến dọc biên giới. Chuyến đầu đi cà đoàn, an toàn tuyệt đối.

Dai ta khong biet dua le luu le luu

Đến lần này! Người ta điều hai xe chở đạn và xăng tiếp tế cho một đơn vị cách hai mươi lăm kilômét về phía tây bắc. Đến gần nơi giao hàng, nghe đâu ch

Lê LựuĐại tá không biết đùa chương 1Anh tự nghĩ mình không có tội. Nhưng tiếng kêu của người lính trẻ. còn rất trẻ thì không buông tha anh. ít ra, anh

Dai ta khong biet dua le luu le luutham mưu sư đoàn đưa hai chiến sĩ phạm pháp về trại giam mặt trận. Một hạ sĩ mang AK cùng một thiếu úy trợ lý quân pháp “hộ tống”. Tôi có điện của tòa

soạn yêu cầu về gấp nên được trợ lý câu lạc bộ thương lượng với trợ lý quân phápcho đi nhờ.Không cần thiết. Tôi nói lại, tôi không cần sự dài dòng củ Dai ta khong biet dua le luu le luu

a anh. Vô tích sự! Trời! Cuộc sống bao nhiêu điều gấp gáp ào ạt. Hàng trám, hàng nghìn cái chết thê thảm diễn ra một ngày mà các anh cứ cái thói vàn c

Dai ta khong biet dua le luu le luu

hương phù phiếm vô tích sự. Cả một lũ người vô trách nhiệm.Nhà báo đành câm lặng, cúi gục mặt như một kẻ giết người. Đại tá đã nguôi cơn giận, hai hàm

Lê LựuĐại tá không biết đùa chương 1Anh tự nghĩ mình không có tội. Nhưng tiếng kêu của người lính trẻ. còn rất trẻ thì không buông tha anh. ít ra, anh

Dai ta khong biet dua le luu le luu cũng chăng tại ai! ở đời, nó phức tạp thế đấy. Hàm răng ông không cắn chặt vào môi được nữa, nó lập bập, rồi ông ngửa lên trời úp hai bàn tay vào mặt

, mấy tiếng “ấc ấc” chìm trong cồ họng, người rung lên. Nhà báo vội vàng bước tới đờ lây vai ông trân trọng nỗi đau đớn đầu tiên và có thể là cuối cùn Dai ta khong biet dua le luu le luu

g anh bắt gặp ỏ’ ông. Vái phút sau, ông lau mặt bằng bàn tay cũng đã nhớp nháp mồ hôi, mọi cử chỉ dứt khoát và lời nói cũng thản nhiên như chưa hề có

Dai ta khong biet dua le luu le luu

chuyện gì xảy ra: Cảm ơn. Xin lỗi, tôi không giữ được bình tĩnh, vẫn coi như không có người nào ở cạnh mình, ông xàm xàm ra xe đi tìm con, mặc dù Tư l

Lê LựuĐại tá không biết đùa chương 1Anh tự nghĩ mình không có tội. Nhưng tiếng kêu của người lính trẻ. còn rất trẻ thì không buông tha anh. ít ra, anh

Dai ta khong biet dua le luu le luumai.Nhà báo cũng quyết định trở lại Xa phôn cùng đại tá. ông không tỏ ra bằng lòng, cung không phản đối việc nhà báo đi với mình. Dau sao lúc này có m

ột người như một nhân chứng đã từng là chiến sĩ của ông từ hai mươi nàm trước, đi cùng cũng thấy nỗi đau được san sẻ.***Tại cơ quan Cục chính trị mặt Dai ta khong biet dua le luu le luu

trận sự bàn tán nghi ngờ và trách móc đại tá Hoàng Thủy thường diễn ra từ sau bữa cơm chiều, quanh nhũ’ng ấm trà đặc như nước thuốc bắc, ở những cán b

Dai ta khong biet dua le luu le luu

ộ trung cao cấp cùng tuồi với đại tá, cùng mắc chung cái bệnh ít ngù và thíchkhái quát mọi hiện tượng vụn vặt, nhàm chán thành những điều to tát nghiê

Lê LựuĐại tá không biết đùa chương 1Anh tự nghĩ mình không có tội. Nhưng tiếng kêu của người lính trẻ. còn rất trẻ thì không buông tha anh. ít ra, anh

Dai ta khong biet dua le luu le luuthành học giả trong. khi và miếng cơm vào miệng phải nhằn sạn, nhằn trâu trong cứ lâm nhầm như người tụng kinh. Dịp sang trọng mới được bữa thịt hộp,

cá mắm hoặc nồi canh rau muong nau muôi, nhưng àn xong^ nga bàn trà ra, lại trở thành nhũ'ng “nhà” vĩ đại ngồi phán xét đến hai giờ ba sáng. Suốt năm Dai ta khong biet dua le luu le luu

này, tháng khác cứ đều đặn sự nhạt nhẽo mà khi xa nó, người ta nhớ và gọi nó là những kỷ niệm sâu sắc. Gần một tháng đầy nghi ngờ về sự sống chết cùa

Dai ta khong biet dua le luu le luu

con trai đại tá thì cũng ngần ấy đêm các “nhà”, quanh ấm trà đặt ra những câu hòi để bình luận và phán xét. Đại loại như: Tại sao ông ấy lại yêu cầu s

Lê LựuĐại tá không biết đùa chương 1Anh tự nghĩ mình không có tội. Nhưng tiếng kêu của người lính trẻ. còn rất trẻ thì không buông tha anh. ít ra, anh

Dai ta khong biet dua le luu le luung, không là chánh vản phòng, không là cán bộ cụ thể của cục nào mà ở đâu cũng có mặt, muốn làm gì thì làm. Không hiểu nôi. Không thề đã không phải là

ông Hoàng Thủy. Lạ. Rất Iạ7 Một người có vợ con đàng hoang, suốt đời vẫn như kẻ độc thân. Này, cho mãi tới khi con trai ông ấy mất tích tôi mới biết Dai ta khong biet dua le luu le luu

ông ta cũng có vợ, con đấy. Cũng có tin nói chưa chắc đã phải con ông ta. Mà ông ta có vợ không nhỉ. Người nói câu cuối cùng này là ông trường phòng c

Dai ta khong biet dua le luu le luu

án bộ. Dù nảm nào cũng có “ bổ sung” và hàng chục lần khai lý lịch vào các mẫu in sẵn, lần nào cũng có mục “vợ, con”, nhưng các cậu trợ lý nó nắm. Nám

Lê LựuĐại tá không biết đùa chương 1Anh tự nghĩ mình không có tội. Nhưng tiếng kêu của người lính trẻ. còn rất trẻ thì không buông tha anh. ít ra, anh

Dai ta khong biet dua le luu le luu ông Thủy vào tháng 12 nám kia, ông là người tham gia duyệt và ký bản sao quyết định cũng chỉ chú ý đến phần quan điểm tư tưởng và khẹn thương, kỷ luậ

t hoạc có thay đồi gì không, còn các mục khác nó giống như mấy chục nàm trước, năm nào chả thê, xem làm gì. Từ khi nghe tin đại tá Thủy không có vợ co Dai ta khong biet dua le luu le luu

n, ông muốn biết thực hư ra sao mà cậu trợ lý theo dõi cán bộ cao cấp lại xuống đơn vị, hồ sơ bảo quản kỹ ở “phía sau”, thành ra ông buột mồm hỏi cái

Dai ta khong biet dua le luu le luu

câu như truyện tiếu lâm. Khác hẳn với cơ quan quản lý ở cục chính trị, nhà báo chì gặp đại tá dăm bảy lần, mỗi lần dăm ba ngày (khi cùng ở với ông, an

Lê LựuĐại tá không biết đùa chương 1Anh tự nghĩ mình không có tội. Nhưng tiếng kêu của người lính trẻ. còn rất trẻ thì không buông tha anh. ít ra, anh

Dai ta khong biet dua le luu le luuốn giò' chiều ngày hai mốt tháng Mười năm 1967 cá làng Đào An thuộc vùng ngoại thành Hải Phòng chạy ào ào như có báo động máy bay phản lực ném bom. Hơ

n bảy nàm biền biệt ở chiến trường, đại úy Hoàng Thủy mới trở về quê. Bác hỏi thăm về đâu? Giời ơi, anh Thủy đấy ư? Thế này thì cô Dương lại sống lại Dai ta khong biet dua le luu le luu

rồi. Thằng bé nhà anh ở đám trẻ chăn trâu kia kìa. Nó luôn mồm nhắc bố đấy. Bổ con gặp nhau hằn là... Thôi, để tôi gọi cho. ơ Tùy, Tùy ơi, bố cháu về.

Dai ta khong biet dua le luu le luu

Đấy, đấy cái thằng dài nhẵng vừa nháy lên lưng trâu xuống dấy. Vâng, vâng, tôi thấy cháu rồi, cảm ơn chị. Thùy đến gần đám tre. Thằng bé chừng sáu tu

Gọi ngay
Chat zalo
Facebook